luv...miley Bắt đầu hâm mộ Miley


Tổng số bài gửi : 2 Registration date : 03/08/2009
 | Tiêu đề: YOU ARE NOT ALONE Sun Aug 09, 2009 7:35 am | |
| fic nì hem phải e vik nhe Author: soibaclanhlung - tắt là Sói Casting: Niley Status: complete Rating: K Gender: sad but happy ending Summary: khi yêu, có bao giờ cảm thấy cô đơn? Buổi tối New York lạnh lẽo, mọi ngườ đã chìm vào giấc ngủ. Tuyết đang rơi ngoài trời. Nó cứ rơi mãi, càng lúc càng nặng. Nó như nước mắt của ông trời, khóc thay cho một cô gái. Trong toàn nhà lớn, cô gái ấy đang lặng lẽ ngồi tựa bên cửa sổ, nhìn xa xăm vào một khoảng không vô định, chỉ một mình cô quạnh.
Ai lại có thể nghĩ rằng, cô gái ấy chính là nàng công chúa hay cười Miley Cyrus. Đôi má phúng phính màu hồng của cô giờ đã trở thành màu nhạt lạnh băng, đôi mắt vô hôn đỏ mọng luôn trong tình trạng căng đầy nước. Đã ba ngày nay rồi, cô chỉ khóc và khóc, không bước khỏi chiếc ghế dài một bước, nói chi ra khỏi phòng ăn uống. Mặc cho hai người bạn Ashley và Vanessa van xin, gào thét, đe doạ, cô vẫn chỉ ngồi đó, không hé môi nói một lời. Miley là thế, không muốn cùng người khác chia sẻ nỗi đau khổ của mình, cứ giấu hết trong lòng, nhất là những chuyện tình cảm của cô.
Hết nhìn ra cửa sổ, rồi nhìn lại tờ báo vẫn còn ướt đẫm nước mắt của cô. Tờ báo ấy nói về Nick và Selena. Nick, cái tên như nhát dao xoáy vào trái tim nhỏ bé của Miley. Nhìn hình ảnh Nick và Selena ôm nhau, trái tim cô thắt lại. Quay ánh mắt ra ngoài cửa sổ để khỏi phải nhìn thấy cái hình ảnh đáng sợ ấy, cô để cho tâm trí tràn ngập vào tuyết, nghĩ về những kỉ niệm của cô và Nick. Đau lắm, những hình ảnh của anh trong tâm trí khiến cô đau lắm. Nhắm mắt, Miley nghĩ về cái ngày hôm ấy, cái ngày khiến cô trở nên như thế này…
_ Thế này là thế nào hả anh? – Miley hỏi Nick, tay cầm tờ báo giật tít “Nick Jonas hẹn hò với cô nàng Wizard Of Waverly Place Selena Gomez?” _ Không có gì đâu em àh. Bọn nhà bảo cứ làm quá lên đấy! _ Thế còn cái ảnh? – giọng cô bắt đầu thổn thức _ Cô ấy ôm lấy anh, lúc đó có nhiều người ở đó, anh không thể chống cự lại. Không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm. _ Không có chuyện gì? Anh đừng nói câu ấy với em, em sợ câu ấy của anh lắm rồi. Mỗi lần xảy ra chuyện là anh lấy nói câu ấy – cô hơi to tiếng, mắt cô bắt đầu tràn nước _ Em đừng có to tiếng với anh được không? Anh đã có đủ thứ chuyện phải lo rồi – Nick gắt _ Anh… - nước mắt cô trào chực _ Em bình thường đâu có như thế này? Em cứng rắn lắm mà – Nick bắt đầu nhẹ giọng _ Nhưng… _ Không nhưng nhị gì nữa, anh cần ở một mình. Em có thể ra ngoài được không? – Nick lấy tay xoa nhẹ ở thái dương mình. Cô vừa mở miệng, chưa kịp lên tiếng thì _ EM ĐI ĐI! – Nick lớn tiếng Câu nói ấy của anh làm cô đau xót, giọt nước mắt lăn dài trên chiếc má hồng. Cô chạy đi, chạy thật nhanh, không quay đầu lại.
Nước mắt đã rơi từ khi nào, màn đêm lạnh lẽo hiu quạnh ôm lấy. Cô cần anh. Nhưng anh không cần cô nữa. Nghĩ đến đấy, trái tim cô càng đau thêm. Cố kiềm chế những dòng nước mắt dù cho những dòng suy nghĩ ấy cứ làm trái tim nhỏ bé nay đã lạnh băng của Miley càng thêm đau đớn, rỉ máu.
“Và sau đây, chuyên mục nghe nhạc theo yêu cầu của chúng tôi sẽ phát một bài hát của một anh chàng gửi đến một cô gái với lời nhắn: Em àh, dù ta có xa nhau, nhưng em không hề cô đơn đâu, vì anh luôn ở cạnh bên em”. Rồi những âm thanh nhẹ nhàng của “You are not alone” của M.J nổi lên. Chợt nhìn về phía chiếc radio, cô cứ có suy nghĩ rằng bài hát này thay cho những lời Nick an ủi cô, như là anh mang đến bài hát này cho cô. Nhưng biết rõ tính tình của Nick, anh chẳng bao giờ nghĩ ra những chuyện như thế này.
Another day has gone I'm still all alone How could this be You're not here with me You never said goodbye Someone tell me why Did you have to go And leave my world so cold
Những câu đầu bài hát đúng như tâm trạng của cô hiện giờ. Tại sao anh lại ra đi, để cho thế giới của em lạnh giá.
Để dòng suy nghĩ trôi theo những lời của bài hát, cô cảm thấy phần nào nỗi đau được chữa lành. Nhìn ra cửa sổ một lần nữa, cô thấy tuyết càng dày đặc, những bông tuyết cứ rơi mãi, rơi mãi đến khi chạm xuống đất. Người ta nói bông tuyết có vị ngọt khi ta hạnh phúc, có vị mặn khi ta đau khổ. Và cô muốn thử cảm giác ấy. Nghĩ là làm, cô bước ra khỏi chiếc ghế, nhanh chóng cầm theo chiếc radio, mở cửa.
Ashley và Vanessa đang đứng ở ngoài, bị cái cửa đột ngột đẩy ra, té. Miley thấy thế, chỉ cúi đầu xin lỗi rồi nhanh tay lấy chiếc áo khoác. Ashley sốt sắng lên tiếng hỏi
_ Cậu đi đâu vào giờ này? Ngoài trời lạnh lắm _ Tớ đi một lát rồi về, không xa đâu. Tớ có áo khoác rồi, các cậu đừng lo – Miley cố nặn ra một nụ cười. Nụ cười hiếm hoi trong ba ngày qua. Nói xong cô mở bước, chạy thẳng lên sân thượng _ Ashley àh, chúng ta có cần nói cho Miley là Nick đã- Van lên tiếng nhưng bị Ashley ngắt lời _ Thôi, chuyện của cậu ấy, để cậu ấy tự giải quyết – Ash nói mà ánh mắt vẫn hướng ra cửa. Van cũng thế.
Sân thượng trắng xoá, Miley khó khăn bước đến chiếc ghế đá. Mặc sự lạnh băng của chiếc ghế, cô ngồi xuống, đặt chiếc radio bên cạnh, để nó tiếp tục hát. Nhìn cả thành phố từ trên cao, nhất là trong cảnh tuyết rơi, càng thấy thành phố thật đẹp. Chợt nhớ lý do mình lên đây, Miley khẽ đưa lưỡi ra để cho bông tuyết rơi xuống. Lạnh ! Cảm giác đầu tiên. Khẽ rùng mình, cô chợt cảm thấy vị mặn. Mặn thật, mặn hơn cả muối. Đúng thôi, vị của sự đau khổ làm sao ngọt ngào được. Bất giác, cô đưa tay lên má. Một dòng nước chảy dài từ mắt, vị mặn của nước mắt. Bặm môi cố ngăn những giọt nước mắt đang rơi, cô lắng nghe tiếp những giai điệu nhẹ nhàng.
Everyday I sit and ask myself How did love slip away
Cô đã để tình yêu đầu tiên trong đời vuột mất khỏi bàn tay. Cô muốn níu kéo lại, nhưng bàn tay nhỏ bé quá, làm sao có thể giữ lại được.
But you are not alone For I am here with you Though we're far apart You're always in my heart But you are not alone
Hình như cô nhớ anh đến phát điên rồi, cô nghe thấy anh hát những lời này. Giọng anh quen thuộc quá, cái giọng nói mà cô nhớ da diết suốt mấy ngày qua. Anh nhẹ nhàng hát những câu hát ấy, như xoa dịu vết thương lòng của cô. Khẽ đánh vào đầu, Miley nở một nụ cười đau khổ và tự nhủ
_ Mày ngốc quá. Làm sao anh ấy có thể ở đây mà hát cho mày nghe được. Anh ấy đang hạnh phúc bên Selena ở tận Úc, làm sao anh ấy còn nhớ đến mày nữa, con ngốc !
Just the other night I thought I heard you cry Asking me to come And hold you in my arms I can hear your prayers Your burdens I will bear But first I need your hand Then forever can begin
_ Em đang khóc đây, anh có nghe thấy không? Em yêu anh đến mức phát khóc lên đây. Em cô đơn lắm đây ! Anh có nghe thấy không? – Miley hét lớn. Hét lớn nhất có thể, để mong anh có thể nghe thấy, dù biết điều ấy là không thể. Gục đầu xuống đầu gối, cô để cho nước mắt chảy ra, cô không kiềm chế nữa. Cô không thể kiềm nén cảm xúc của mình thêm một giây phút nào nữa, cô đã kiềm nén quá nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục nén, chắc lồng ngực cô vỡ tung mất.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân, cùng với một giọng hát, một giọng quen thuộc, Miley ngẩng đầu dậy, từ từ quay người lại. Anh ấy, Nick, người mà cô muốn lao đến đánh cho một trận rồi ôm lấy nhất lúc này, người đã gây cho cô bao đau khổ, đem lại bao nhiêu hạnh phúc, đang đứng trước mặt cô. Dáng người ốm của anh, mái tóc đầy tuyết, đứng đó, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
_ Anh nghe thấy em khóc rồi. – Nick nở một nụ cười ngọt ngào.
Cô vẫn ngồi đó, không thể tin được là người con trai cô yêu đang đứng trước mặt cô. Anh bước đến gần cô hơn, quỳ một chân xuống, hát tiếp bài hát
Whisper three words and I'll come runnin' And girl you know that I'll be there I'll be there
Cô quá xúc động, anh đã đến bên cô, đáp lại bao lời nguyện cầu. Cô muốn ôm lấy anh, sờ khuôn mặt anh, vuốt mái tóc rối tung đầy tuyết của anh.
_ Em khóc vì anh. Em không kiềm nén cảm xúc của mình vì anh. – Nick cười hạnh phúc, lấy hai bàn tay ôm trọn khuôn mặt nhỏ bé của Miley, dùng 2 ngón tay lau đi dòng nước mắt của cô.
Hơi ấm từ tay anh truyền qua má cô, khiến nó ửng hồng. Anh đột ngột ôm chầm lấy cô, cô cảm nhận được hơi ấm của anh đang lan truyền trên cơ thể mình. Siết chặt vòng tay để cảm thấy được gần anh hơn, cô chợt đẩy anh ra, nhìn anh hỏi
_ Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ở Úc cùng Sele… _ Suỵt! Đừng nhắc đến cái tên đáng sợ ấy. Ừ thì anh đang ở Úc, nhưng nghe thấy em nói em yêu anh, thế là anh chạy về đây – Nick cười vui vẻ _ Not kidding! - Miley nghiêm nghị – không phải anh không cần em nữa sao? _ Ngốc ạh! Ai bảo anh không cần em? – Nick bước gần đến cô, giang tay tính ôm cô nhưng bị cô dùng tay chặn lại _ Thì anh nói cách đây 3 hôm, anh xua đuổi em, không phải là anh không cần em àh ? _ Àh hôm đó. Anh xin lỗi. Lúc ấy anh đang stress lắm, vừa bị ép đi chung với… “her” – Nick ngập ngừng - vừa bị áp lực của các fan, nên anh không giữ được bình tĩnh lúc ấy. Cô nghĩ lại, cũng thấy đúng, ngôi sao luôn phải chịu những áp lực như thế, nhưng điều ấy chưa khuất phục được sự cứng đầu của cô
_ Em vẫn chưa tha thứ cho anh được. – Miley khoanh tay trước ngực _ Thế việc anh chạy bộ từ sân bay đến đây có làm em tha thứ không ? _ HẢ? – Miley mở tròn con mắt, miệng lắp bắp – Anh…. Anh…. chạy…bộ…. _ Ừ. Vì anh thấy không có chiếc xe nào đủ nhanh đưa anh đến với em. Với lại giờ đó hay kẹt xe. Nên…
Chưa để anh nói hết, cô ôm chầm lấy anh, khóc hạnh phúc. Anh đứng dậy, ôm trọn thân hình nhỏ bé của cô vào lòng.
_ Em nên biết là em không bao giờ cô đơn, vì anh luôn luôn ở bên em. Anh cũng thế, anh chẳng bao giờ thấy cô đơn, vì em luôn ở đây – Nick nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Miley đang vào lồng ngực anh.
Họ cùng cười hạnh phúc. Tuyết lúc này vẫn còn rơi lác đác, nhưng 2 người đều không lạnh, vì họ biết hơi ấm tình yêu đang sưởi ấm họ. Miley cũng đã nếm thử tuyết lúc hạnh phúc, ngọt thật. Có ai đó đã hỏi: “Khi yêu, có bao giờ cảm thấy cô đơn?” Câu trả lời của Miley sẽ là không, vì cô có anh, tình yêu của đời cô.
When you love someone, and your lover is far away, you knew you are not alone, because your lover always in your heart | |
|